Chuyển đến nội dung chính

[Thơ thẩn] Viết tặng xe đạp

 

Tranh của một người bạn vẽ tặng. Trong hình là chiếc xe đạp Asama huyền thoại - nhân vật chính trong bài thơ và cục than đen bên trái là tác giả bài thơ...

Bài thơ này anh viết lan man

Vì là bài thơ anh viết cho xe đạp

Lúc cảm xúc trong lòng dào dạt

Chiếc xe đạp bình thường cũng tự giác hóa thành thơ :">

 

Anh quen em được hơn chín nghìn giờ (tính từ 15/9/2010 đến 19/10/2011 là 9576 giờ)

Dẫu không phải thật lâu nhưng cũng nhiều kỉ niệm

Từ Cầu Giấy, Đại La, Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt...

Con đường nào mà anh chẳng có em...

 

Nhớ ngày đầu nhập học chẳng ai quen

Anh vẫn hiên ngang cùng em lao vào cổng trường Đại học

Rồi từ đấy ngày hai lần lọc cọc

Buổi sáng buổi chiều mình đến lớp bên nhau...

 

Lúc có em anh chẳng bận lòng đâu

Khi lặng lẽ bước một mình anh mới hiểu

Điều bình thường (có ai ngờ) là điều không thể thiếu

Không em... anh chỉ muốn... ở nhà thôi 

...

Dẫu biết rằng ngày tháng vẫn cứ trôi

Rồi một ngày nào, em sẽ chỉ còn là kỉ niệm

Sẽ chỉ còn em trong từng câu chuyện

Anh cười và kể cho các con anh...

 

Em là hiện tại của anh

Ừ vẫn biết hiện tại rồi sẽ thành quá khứ

Nhưng em ạ, lo buồn làm gì chứ

Em là hiện tại của anh...

 

Là niềm vui hưng phấn lúc phóng nhanh

Là cảm giác bất cần khi vượt ẩu

Những tâm trạng, nỗi buồn anh cố giấu

Lại chia sẻ cùng em qua những vòng quay...

 

Đừng buồn nghe em, dù những ngày qua ta phải chia tay

Nhưng có lúc nào trên đường anh không nhớ về em da diết

Một mình cô đơn ở nhà em có biết

Sớm mai này...

                           ... anh lên lớp...

                                                              ... thiếu em...

---------

Anh vừa đi sửa xe về. May quá là đã sửa được. Anh viết vài dòng tặng cho em. Anh hứa từ giờ sẽ ít lai các tình yêu khác để em đỡ vất vả mệt nhọc. Vững bước và hiên ngang, em nhé >:D< Đừng hỏng nữa không anh hết tiền sửa rồi :-<

 

Hà Nội, ngày 19 tháng 10 năm 2011

Lạc Rang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Những chuyện vụn vặt

  Tặng em, vì những điều vụn vặt suốt 1 năm qua… Viết hẳn một bài tặng người yêu, lại đề tên là “Những chuyện vụn vặt”, nghe cứ kiểu người yêu cũng là cái gì đấy nhỏ nhặt thôi ấy nhỉ. Chả phải đâu! Người yêu mình, cao hơn mét rưỡi, nặng gần năm chục ký – ai nghĩ là “nhỏ” thì có thể bảo bạn ấy tát cho một phát xem thế nào… Đùa vậy. Gọi là “Những chuyện vụn vặt” vì thật ra nó cũng chẳng có gì to tát. Giống như hôm nay, mình tranh thủ lúc nghỉ trưa ở công ty, chạy ra ngoài mua một cái dây buộc tóc nhỏ nhỏ, một cái thiệp nhỏ nhỏ, viết vài dòng nhỏ nhỏ, rồi cho vào một cái túi… to tướng (để tạo sự bất ngờ =)) ) rồi chiều mang về tặng cho bạn người yêu. Còn bạn ấy thì dành thời gian làm hộ mình bài tiểu luận cuối tuần mình nộp, ăn với mình bữa tối, rồi lại về nhà loay hoay với đủ thứ việc ở nhà… Suốt một năm qua, số ngày hai đứa không gặp nhau, chắc chỉ đếm trên hai bàn tay cộng thêm hai bàn chân, mà cũng có thể cộng thêm cả… răng nữa, mình chả để ý. Chỉ biết là cũng hay gặp nhau, ha...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.

Nhật ký nghỉ hè 2.2

Hình như là ở nhà được hơn tuần rồi, cũng chả để ý thời gian ngày tháng. Cả ngày chỉ nghĩ xem ăn gì, xem gì, chơi gì và quan trọng nhất là xem nên nằm ở đâu trong nhà cho thoải mái (nhà có võng, có xích đu, có ghế bập bênh, có đệm, có tràng kỉ đều đặt gối sẵn nằm rất thoải mái…). Tự thấy hổ thẹn vì đem sức trẻ của đất nước đặt ì ạch một chỗ cả ngày nghe nhạc ăn kem…  Hôm nay tự dưng nằm nghĩ vẩn vơ, lâu rồi không thơ thẩn gì, suốt ngày viết mấy cái chuyện vặt vặt nhảm nhảm hằng ngày, chả thấy đâu mây trời non nước tình yêu lãng mạn các kiểu. Nhớ có thời 2 ngày một bài văn, 3 ngày một bài thơ, năng suất chả kém gì gà công nghiệp, mà giờ đọc lại thấy cũng… hay phết! Chiều theo mẹ đi chợ. Không biết mọi người thế nào chứ mình ở nhà thanh niên đi làm đến nơi vẫn hay đi chợ với mẹ cho mẹ đỡ phải đi một mình buồn, với cả tranh thủ đi theo xem có đồ gì ăn ngon không… Cảm giác đi chợ với mẹ từ bé đến giờ vẫn thế, khác cái là giờ có bị mẹ bỏ quên ở chợ thì biết tự giác mà về chứ không phải...