Chuyển đến nội dung chính

Em có giỏi Tiếng Việt không?

Ngày bé anh chơi điện tử trên máy tính, thấy nhiều trò chơi hay lắm, nhưng mà nhân vật nó cứ nói Tiếng Anh chẳng hiểu gì, nên anh phải mò mẫm đi đi lại lại, nhiều lúc chơi cả tháng trời không qua được một cửa. Sau này lúc đi học biết được tí Tiếng Anh bập bõm, anh lại ngồi chơi lại. Cứ sau một thời gian thấy Tiếng Anh của mình khá lên, anh lại ngồi chơi lại một lần, say sưa với những thứ mới hiểu được. Ừ thì, biết Tiếng Anh cũng vui…

Mấy năm sinh viên, ra ngoài giao lưu chơi bời, anh quen được vài người bạn nước ngoài. Dù là nước nào thì đều nói chuyện bằng Tiếng Anh cả. Nhiều lúc muốn kể cho chúng nó cái gì hay ho nhưng nghĩ mãi không biết diễn đạt thế nào, lại tiếc cho mình Tiếng Anh không khá. Ừ thì, biết Tiếng Anh cũng hay…

Anh sắp phải đi xin việc, rục rịch kiếm chỗ nộp hồ sơ, lên mạng xem thấy nhiều chỗ ưu tiên tuyển người biết Tiếng Anh, giỏi Tiếng Anh thì càng tốt. Nhiều lúc ngồi nghĩ vẩn vơ, kể mà đi phỏng vấn xổ ra được một tràng Tiếng Anh xì xồ thì người ta cũng ưu tiên mình thêm vài phần. Ừ thì, biết Tiếng Anh cũng tốt…

Thời đại công nghệ, muốn tìm hiểu cái gì mới có không biết bao nhiêu nguồn, mà phần nhiều toàn bằng Tiếng Anh, muốn đọc được nhiều khi ngồi tra từ điển cũng toát mồ hôi. Ừ thì, biết Tiếng Anh cũng lợi…

Nhưng em ạ, có khi nào em tự hỏi:

“Chúng ta có giỏi Tiếng Việt không?”

Cái thứ tiếng mà em đã nói cả 20 năm trời, đã nghe cả 20 năm trời và đã viết ra nó cũng một khoảng thời gian chẳng kém là bao. Em có giỏi không? Chúng ta có giỏi không? Khi mà ở giữa lòng thủ đô em nhìn thấy dòng chữ “I love you” được viết ở nhiều nơi hơn “Anh yêu em”? Khi mà cả bức tường cho khách viết/vẽ lên ở trong quán pizza hôm trước anh ngồi phải mỏi mắt mới tìm ra được một dòng có-vẻ-là-Tiếng-Việt? Khi mà trên các diễn đàn sự ức chế được biểu hiện bằng “Fuck you” nhiều hơn “ĐM”? Khi mà mới tối hôm qua thôi anh chơi một game toàn người Việt mà sau khi nói chuyện một hồi bằng Tiếng Anh anh đã phải hỏi một thằng nhóc: “Can you speak Vietnamese?” và nó trả lời rất hồn nhiên rằng “Of course!”. Và anh bực mình quá anh bảo: “Thế thì việc đ’ gì mày không nói Tiếng Việt cmm đi?”…

Chúng ta có giỏi Tiếng Việt không?

Khi mà các nam thanh nữ tú vẫn gào thét cả trăm bài hát Tiếng Anh trong mỗi cuộc thi ca nhạc nhưng lại chẳng thể nào đọc thuộc trôi chảy một bài thơ lục bát? Khi mà tiểu thuyết ngôn tình của Trung Quốc và những bản nhạc Hàn Quốc chúng ta biết nhiều hơn truyện ngắn Nam Cao hay nhạc Trịnh Công Sơn?

Em ạ, thật sự thì… chúng ta có giỏi Tiếng Việt không?

Anh có một người bạn có em học lớp 4 ở giữa lòng Thủ đô. Một tuần thằng nhỏ phải đi học thêm Toán và Tiếng Anh 2 buổi. Để rồi cuối cùng mỗi lần nói chuyện nó vẫn dùng từ “ấy” nhiều đến mức anh chẳng thể hiểu nổi nó muốn ấy cái chết tiệt gì trông cái câu ấy. Thằng nhỏ vẫn được điểm cao môn Tiếng Việt bằng cách nghe theo lời cô, học thuộc bài làm mẫu cô làm sẵn cho. Nhưng lại không thể nà
o kể trọn vẹn một câu chuyện cổ tích dù là đơn giản nhất, cũng chẳng thể điền từ vào 1 câu tục ngữ hay thành ngữ…

Bản thân anh, nhiều lúc cũng cảm thấy bất lực vì ngôn từ không đủ. Có những điều hiện lên trong suy nghĩ thật rõ ràng nhưng anh lại không diễn đạt được bằng câu chữ. Anh sẽ thấy thiệt thòi vì vốn từ vựng Tiếng Anh ít ỏi của mình. Nhưng anh sẽ thấy và phải thấy xấu hổ nếu không hiểu hay không biết dù chỉ một từ Tiếng Việt…

 

Hà Nội, ngày 11 tháng 4 năm 2014

Lạc Rang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Những chuyện vụn vặt

  Tặng em, vì những điều vụn vặt suốt 1 năm qua… Viết hẳn một bài tặng người yêu, lại đề tên là “Những chuyện vụn vặt”, nghe cứ kiểu người yêu cũng là cái gì đấy nhỏ nhặt thôi ấy nhỉ. Chả phải đâu! Người yêu mình, cao hơn mét rưỡi, nặng gần năm chục ký – ai nghĩ là “nhỏ” thì có thể bảo bạn ấy tát cho một phát xem thế nào… Đùa vậy. Gọi là “Những chuyện vụn vặt” vì thật ra nó cũng chẳng có gì to tát. Giống như hôm nay, mình tranh thủ lúc nghỉ trưa ở công ty, chạy ra ngoài mua một cái dây buộc tóc nhỏ nhỏ, một cái thiệp nhỏ nhỏ, viết vài dòng nhỏ nhỏ, rồi cho vào một cái túi… to tướng (để tạo sự bất ngờ =)) ) rồi chiều mang về tặng cho bạn người yêu. Còn bạn ấy thì dành thời gian làm hộ mình bài tiểu luận cuối tuần mình nộp, ăn với mình bữa tối, rồi lại về nhà loay hoay với đủ thứ việc ở nhà… Suốt một năm qua, số ngày hai đứa không gặp nhau, chắc chỉ đếm trên hai bàn tay cộng thêm hai bàn chân, mà cũng có thể cộng thêm cả… răng nữa, mình chả để ý. Chỉ biết là cũng hay gặp nhau, ha...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.

Nhật ký nghỉ hè 2.2

Hình như là ở nhà được hơn tuần rồi, cũng chả để ý thời gian ngày tháng. Cả ngày chỉ nghĩ xem ăn gì, xem gì, chơi gì và quan trọng nhất là xem nên nằm ở đâu trong nhà cho thoải mái (nhà có võng, có xích đu, có ghế bập bênh, có đệm, có tràng kỉ đều đặt gối sẵn nằm rất thoải mái…). Tự thấy hổ thẹn vì đem sức trẻ của đất nước đặt ì ạch một chỗ cả ngày nghe nhạc ăn kem…  Hôm nay tự dưng nằm nghĩ vẩn vơ, lâu rồi không thơ thẩn gì, suốt ngày viết mấy cái chuyện vặt vặt nhảm nhảm hằng ngày, chả thấy đâu mây trời non nước tình yêu lãng mạn các kiểu. Nhớ có thời 2 ngày một bài văn, 3 ngày một bài thơ, năng suất chả kém gì gà công nghiệp, mà giờ đọc lại thấy cũng… hay phết! Chiều theo mẹ đi chợ. Không biết mọi người thế nào chứ mình ở nhà thanh niên đi làm đến nơi vẫn hay đi chợ với mẹ cho mẹ đỡ phải đi một mình buồn, với cả tranh thủ đi theo xem có đồ gì ăn ngon không… Cảm giác đi chợ với mẹ từ bé đến giờ vẫn thế, khác cái là giờ có bị mẹ bỏ quên ở chợ thì biết tự giác mà về chứ không phải...