Chuyển đến nội dung chính

Cuộc đời của Lạc - Kỳ 1: Thời thơ ấu

“Sống trên đời cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không?
Để gió cuốn đi…”
- Trịnh Công Sơn –
“Tối nay tự nhiên thèm ăn lòng xào dưa”
- Lạc Rang -

Chuyện là hôm nay tinh thần anh hưng phấn lạ thường. Nhìn đâu cũng thấy yêu thương phơi phới. Đúng kiểu «Người yêu người sống để yêu nhau». Thế nên muốn kể mấy cái chuyện linh tinh về mình. Tại vì nếu kể chuyện linh tinh về người khác thì lại thành bới móc tọc mạch đời tư, nên tốt nhất là kể chuyện về mình. Đại khái như ôn lại kỉ niệm cũ. Hoặc như nếu ai ghét thì sẽ nghĩ anh bị hoang tưởng hoặc kiêu căng khoe khoang gì gì đấy… Chuyện bắt đầu từ gần 2000 năm trước… Tại một nơi hẻo lánh, có 3 anh em là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi cùng nhau kết nghĩa tại một khu vườn đầy hoa đào nở. Đánh dấu một thời kì lịch sử với những câu chuyện trở thành huyền thoại… Sử cũ ghi lại gọi là kết nghĩa Vườn Đào…

…Khoảng hơn 20 năm trước, cũng tại Vườn Đào, một nhân vật khác được sinh ra… Tiếc là cuộc đời nhân vật này chưa có sử sách nào ghi lại… Nay anh thay mặt lịch sử, ghi lại đôi dòng về cuộc đời… mình. Phòng trường hợp mai này chiến tranh nổ ra, hoặc thiên tai động đất, hoặc người ngoài hành tinh tấn công… hoặc là vì một lí do nào đấy mà sử sách không ghi lại được cuộc đời anh… Ấy hẳn là một điều hơi hơi đáng tiếc…

Lạc Rang tên thật là Thân Quốc Long, sinh ra vào một ngày mùa hè năm 1992 trong một gia đình công nhân viên chức bình thường tại Vườn Đào phố, Bãi Cháy phường, Quảng Ninh tỉnh (nay là phố Vườn Đào, phường Bãi Cháy, tỉnh Quảng Ninh). Ngay từ khi mới chào đời, Lạc đã biết khóc lóc ăn vạ như bao đứa trẻ khác. Năm lên 4 tuổi, do tính tình ngoan ngoãn hiền lành, Lạc không phải đi nhà trẻ như bạn bè cùng trang lứa. Thay vào đó anh được ở nhà chơi với bà ngoại, ngày ngày đạp xe cút kít quanh sân, lấy phấn vẽ ô vuông chơi lò cò, nghịch nhựa đường làm xe bọ xít và ăn cắp dây gai từ vỏ bao xi măng để làm cái đồ chơi bằng nắp chai đập bẹp chẳng biết gọi là gì… Năm lên 6 tuổi, do không được qua đào tạo và nhận bằng tốt nghiệp hệ giáo dục mẫu giáo nên Lạc đã có một năm khởi đầu sự nghiệp tiểu học đầy khó khăn. Kết quả là phải gần hết lớp 1 Lạc mới biết đọc, và thường xuyên bị ngọng L và N, sai chính tả D và Gi (một sự thật nhỏ nữa là sau 14 năm đi học, hiện nay khi đang là sinh viên năm cuối của một trường ĐH học toàn chữ là chữ thì Lạc vẫn hay phải dùng gu gồ để kiểm tra chính tả).

...ngày ngày đạp xe cút kít quanh sân...

Năm lên 9 tuổi, lần đầu tiên Lạc biết viết thư nhét trong ngăn bàn bạn gái để làm quen nói chuyện. Mặc dù chính tả sai rất nhiều và văn phong có phần không được lãng mạn như tiểu thuyết nhưng bằng sự chân thành và lòng nhiệt tình, 4 năm sau đã có một người con gái trả lời thư Lạc viết… Đùa thôi, 4 năm sau là một câu chuyện khác. Năm 9 tuổi Lạc đã biết viết thư qua lại rồi. Và cuối cùng thì mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở… viết thư. Nhưng cũng nhờ thế mà Lạc quyết nuôi ý định viết một câu chuyện có một nhân vật nữ giống bạn gái mà Lạc viết thư cho. Kết quả là gần 10 năm sau, qua nhiều lần cắt xén sửa đổi gạch xóa, truyện ngắn đầu tay của Lạc đăng trên báo Quảng Ninh « Người gặp trong đêm mưa » đã có một nhân vật nữ giống như thế thật… (Không biết có sao không nhưng nhân vật nữ ấy thật ra là một… ma nữ…). Có thể nói đây là cái chuyện tử tế nhất suốt thời thơ ấu của Lạc. Vì đa phần những kỉ niệm khác đều rất trẻ trâu và không được lãng mạn gay cấn như cái chuyện viết thư này…

Tổng kết lại thì tuổi thơ của Lạc toàn mấy trò nghịch hơi ngu (nghịch đất, cát, nhựa đường…), nghịch ngu (nghịch chó, mèo, chim chóc, bọ xít, thạch sùng, thằn lằn…), và nghịch rất ngu (nghịch bếp gas, cồn, diêm, pháo…). Nhưng rất may chưa có hậu quả gì quá nghiêm trọng ngoại trừ 1 lần nghịch cồn bị bỏng tay và làm cháy 1 cái thảm chùi chân vì nghĩ phủ cái thảm lên lửa sẽ tắt… (Thật ra thì đến giờ anh vẫn không giải thích được tại sao lửa lại không tắt, rõ ràng phủ thảm lên thì nó phải hết ô xi xong tắt chứ nhỉ ?). Lúc đấy đúng là rất hoảng vì nghĩ là mình sắp làm cháy nhà đến nơi…

Hết năm lớp 5 thì Lạc chuyển trường lần thứ nhất, chuyển sang học trường điểm ở bên kia phà Bãi Cháy.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Những chuyện vụn vặt

  Tặng em, vì những điều vụn vặt suốt 1 năm qua… Viết hẳn một bài tặng người yêu, lại đề tên là “Những chuyện vụn vặt”, nghe cứ kiểu người yêu cũng là cái gì đấy nhỏ nhặt thôi ấy nhỉ. Chả phải đâu! Người yêu mình, cao hơn mét rưỡi, nặng gần năm chục ký – ai nghĩ là “nhỏ” thì có thể bảo bạn ấy tát cho một phát xem thế nào… Đùa vậy. Gọi là “Những chuyện vụn vặt” vì thật ra nó cũng chẳng có gì to tát. Giống như hôm nay, mình tranh thủ lúc nghỉ trưa ở công ty, chạy ra ngoài mua một cái dây buộc tóc nhỏ nhỏ, một cái thiệp nhỏ nhỏ, viết vài dòng nhỏ nhỏ, rồi cho vào một cái túi… to tướng (để tạo sự bất ngờ =)) ) rồi chiều mang về tặng cho bạn người yêu. Còn bạn ấy thì dành thời gian làm hộ mình bài tiểu luận cuối tuần mình nộp, ăn với mình bữa tối, rồi lại về nhà loay hoay với đủ thứ việc ở nhà… Suốt một năm qua, số ngày hai đứa không gặp nhau, chắc chỉ đếm trên hai bàn tay cộng thêm hai bàn chân, mà cũng có thể cộng thêm cả… răng nữa, mình chả để ý. Chỉ biết là cũng hay gặp nhau, ha...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.

Nhật ký nghỉ hè 2.2

Hình như là ở nhà được hơn tuần rồi, cũng chả để ý thời gian ngày tháng. Cả ngày chỉ nghĩ xem ăn gì, xem gì, chơi gì và quan trọng nhất là xem nên nằm ở đâu trong nhà cho thoải mái (nhà có võng, có xích đu, có ghế bập bênh, có đệm, có tràng kỉ đều đặt gối sẵn nằm rất thoải mái…). Tự thấy hổ thẹn vì đem sức trẻ của đất nước đặt ì ạch một chỗ cả ngày nghe nhạc ăn kem…  Hôm nay tự dưng nằm nghĩ vẩn vơ, lâu rồi không thơ thẩn gì, suốt ngày viết mấy cái chuyện vặt vặt nhảm nhảm hằng ngày, chả thấy đâu mây trời non nước tình yêu lãng mạn các kiểu. Nhớ có thời 2 ngày một bài văn, 3 ngày một bài thơ, năng suất chả kém gì gà công nghiệp, mà giờ đọc lại thấy cũng… hay phết! Chiều theo mẹ đi chợ. Không biết mọi người thế nào chứ mình ở nhà thanh niên đi làm đến nơi vẫn hay đi chợ với mẹ cho mẹ đỡ phải đi một mình buồn, với cả tranh thủ đi theo xem có đồ gì ăn ngon không… Cảm giác đi chợ với mẹ từ bé đến giờ vẫn thế, khác cái là giờ có bị mẹ bỏ quên ở chợ thì biết tự giác mà về chứ không phải...