Chuyển đến nội dung chính

Người đi qua đời nhau

 Định là không viết nhưng rồi lại thấy không yên.

Thế rồi người ta đi qua đời nhau… - Giống như thầy giáo dạy toán cấp 3 của anh thường nói: “Chỉ gặp nhau một lần, rồi xa nhau mãi mãi”. Ấy là thầy nói về những đường thẳng cắt nhau trong hình học, nhưng mỗi lần nhớ đến câu đấy anh lại nghĩ đến những “đường thẳng” vô tình (và vô phúc) cắt nhau trong đời… Nhưng dù thế nào, những đường thẳng ấy cũng gặp nhau, cũng có một điểm chung để gọi là kỷ niệm. Chắc như thế sẽ hay hơn những đường thẳng song song chỉ biết nhìn nhau qua một khoảng cách được xác định bằng đoạn vuông góc chung của 2 đường thẳng đó. Và cứ thế đến vô cùng…

Thế rồi người ta đi qua đời nhau… - Giống như đoàn tàu trong truyện của bác Thạch Lam: mang chút ánh sáng đi qua cái không khí tối tăm ảm đạm buồn chán vô vọng nơi phố huyện nghèo nàn u ám, rồi sau đó lại mang đống ánh sáng ấy đi đâu mất… Dù sao thì như thế cũng có cái hay của nó. Giống như mấy câu thơ anh hay trích dẫn minh họa cho Điều 111 Bộ luật Hình sự, vô tình lại rất đúng trong trường hợp này: “Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối/ Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”…

Thế rồi người ta đi qua đời nhau… - Giống như một bài hát cũ:

Người đi qua đời tôi không nhớ gì sao người
Mưa nào lên mấy vai, gió nào lên mấy trời
Người đi qua đời tôi đường xưa đầy lá úa
…Em đi qua đời anh không nhớ gì sao em?…

...

Thế rồi người ta đi qua đời nhau…

…*vèo vèo vèo*…









Viết đi viết lại rồi vẫn thấy *vèo vèo vèo* là hợp nhất…

 

Hà Nội, ngày 18 tháng 8 năm 2013

Lạc Rang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Những chuyện vụn vặt

  Tặng em, vì những điều vụn vặt suốt 1 năm qua… Viết hẳn một bài tặng người yêu, lại đề tên là “Những chuyện vụn vặt”, nghe cứ kiểu người yêu cũng là cái gì đấy nhỏ nhặt thôi ấy nhỉ. Chả phải đâu! Người yêu mình, cao hơn mét rưỡi, nặng gần năm chục ký – ai nghĩ là “nhỏ” thì có thể bảo bạn ấy tát cho một phát xem thế nào… Đùa vậy. Gọi là “Những chuyện vụn vặt” vì thật ra nó cũng chẳng có gì to tát. Giống như hôm nay, mình tranh thủ lúc nghỉ trưa ở công ty, chạy ra ngoài mua một cái dây buộc tóc nhỏ nhỏ, một cái thiệp nhỏ nhỏ, viết vài dòng nhỏ nhỏ, rồi cho vào một cái túi… to tướng (để tạo sự bất ngờ =)) ) rồi chiều mang về tặng cho bạn người yêu. Còn bạn ấy thì dành thời gian làm hộ mình bài tiểu luận cuối tuần mình nộp, ăn với mình bữa tối, rồi lại về nhà loay hoay với đủ thứ việc ở nhà… Suốt một năm qua, số ngày hai đứa không gặp nhau, chắc chỉ đếm trên hai bàn tay cộng thêm hai bàn chân, mà cũng có thể cộng thêm cả… răng nữa, mình chả để ý. Chỉ biết là cũng hay gặp nhau, ha...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.

Nhật ký nghỉ hè 2.2

Hình như là ở nhà được hơn tuần rồi, cũng chả để ý thời gian ngày tháng. Cả ngày chỉ nghĩ xem ăn gì, xem gì, chơi gì và quan trọng nhất là xem nên nằm ở đâu trong nhà cho thoải mái (nhà có võng, có xích đu, có ghế bập bênh, có đệm, có tràng kỉ đều đặt gối sẵn nằm rất thoải mái…). Tự thấy hổ thẹn vì đem sức trẻ của đất nước đặt ì ạch một chỗ cả ngày nghe nhạc ăn kem…  Hôm nay tự dưng nằm nghĩ vẩn vơ, lâu rồi không thơ thẩn gì, suốt ngày viết mấy cái chuyện vặt vặt nhảm nhảm hằng ngày, chả thấy đâu mây trời non nước tình yêu lãng mạn các kiểu. Nhớ có thời 2 ngày một bài văn, 3 ngày một bài thơ, năng suất chả kém gì gà công nghiệp, mà giờ đọc lại thấy cũng… hay phết! Chiều theo mẹ đi chợ. Không biết mọi người thế nào chứ mình ở nhà thanh niên đi làm đến nơi vẫn hay đi chợ với mẹ cho mẹ đỡ phải đi một mình buồn, với cả tranh thủ đi theo xem có đồ gì ăn ngon không… Cảm giác đi chợ với mẹ từ bé đến giờ vẫn thế, khác cái là giờ có bị mẹ bỏ quên ở chợ thì biết tự giác mà về chứ không phải...