Chuyển đến nội dung chính

Đêm mưa

Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ
sao ta không chọn lựa để quên?

Anh đã từng thích ngắm nhìn những hạt nước rơi rơi như thế… Xuyên qua ánh đèn đường loang loáng với những tán cây in bóng những hình thù kì dị. Bên chiếc bàn học sinh trải tấm khăn hoa lòe loẹt và chiếc máy tính cũ, với những trang giấy gạch xóa lem nhem, anh hì hục viết những câu chuyện nửa người nửa quỷ, nửa lãng mạn nửa chết chóc; anh đặt cảm xúc vào từng câu chữ, vung vãi suy tư như một kẻ đã sống cả một cuộc đời dài. Anh say sưa với những dòng cảm xúc miên man, những rung động đầu đời. Say sưa với nắng gió, với lá vàng, với mây trôi, với những nụ cười và nước mắt… Có lẽ anh là một thằng mơ mộng…

Anh đã từng thích ngắm nhìn những hạt nước rơi rơi như thế… Để nghe lòng thật thanh thản. Ánh mắt lướt qua con đường và khẽ mỉm cười khi thấy dáng ai vội vã dưới cơn mưa mùa hạ. Cơn mưa chợt ập đến khi nắng còn chưa kịp tắt. Và nắng. Và mưa. Và một thứ ánh sáng lung linh mà ngày ấy anh vẫn thường bảo rằng nó “đẹp như tình yêu mới nở” và “kết hợp được ánh sáng và sự ấm áp một cách tự nhiên nhất.” …  Có lẽ anh là một thằng lãng mạn…

Anh đã từng thích ngắm nhìn những hạt nước rơi rơi như thế… Dù lòng nặng trịu mệt nhoài với những suy tư. Lục lọi trong đống tài liệu cũ, tìm được vài dòng còn dang dở:

Hôm qua trời đang nắng bỗng dưng mưa. Nhưng nắng không tắt. Cứ thế… Nắng… Và  mưa… Ngồi nhìn ra cửa sổ. Tự dưng bật cười. Cười một mình… Mưa và Nắng – cả hai đều đẹp lắm. Nhưng khi nhìn những giọt nước mưa long lanh trong nắng, lòng bỗng dưng lặng lặng, trống rỗng, lẩm nhẩm ngân nga một mình…

Nắng có hồng bằng đôi môi em?
Mưa có buồn bằng đôi mắt em?...

……………

Định viết 1 bài Tản mạn thật dài. Nhưng viết đến đây bỗng dưng không biết viết gì nữa… Chẳng hiểu. Thấy nhạt nhạt… Cảm giác… chẳng có gì… Bật cười…

                                                                     (Một ngày nào đó của ngày xưa)

Những suy nghĩ từ rất lâu rồi, lộn xộn và mệt mỏi. Chẳng biết bây giờ có còn như thế không… Có lẽ anh là một thằng hay suy nghĩ vẩn vơ…

Hôm nay trời lại mưa. Cơn mưa đầu tiên của mùa hạ. Và, lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, anh đứng đó, thích thú ngắm nhìn những hạt nước rơi rơi như thế… Vẫn là anh, mơ mộng, lãng mạn và suy nghĩ vẩn vơ. Bất giác lại nhớ đến câu hỏi của một người bạn: “Đâu mới là con người thật của anh?”… Anh cười… Anh là tất cả những gì được nhắc đến ở trên. Và cũng không là gì cả ngoài một kẻ gàn zở thích uống sprite và viết văn châm biếm cuộc đời. Hay đôi khi, nếu may mắn vẫn còn một vài người nhớ đến anh thì họ có thể gọi anh là thằng khốn nạn, lăng nhăng, vô lại, zở hơi, giả nai, sở khanh… hoặc những phẩm chất tốt đẹp khác tương tự vậy…

...

Dù là gì thì hôm nay anh vẫn khẽ mỉm cười khi nghe tiếng mưa rơi. Vẫn biết anh vẫn còn là anh của ngày xưa… Hay ít nhiều là như thế...

 

Hà Nội, ngày 6 tháng 5 năm 2012

Ghi tên nào ở đây để đúng là con người thật của anh?

Dragon? Lạc Rang? Dr? T.L? Thân Quốc Long?

Anh chẳng biết…  

 

Đôi lời: Hi vọng không làm ai mất hứng vì đột nhiên quay lại phong cách viết này. Coi như đổi gió một tẹo cho mát. Hà Nội đêm nay mưa. Mát thật. Đường Nguyễn Chí Thanh bị ngập. Đêm lại nằm nghe tiếng ô tô rẽ nước bắn tung tóe trên đường…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Những chuyện vụn vặt

  Tặng em, vì những điều vụn vặt suốt 1 năm qua… Viết hẳn một bài tặng người yêu, lại đề tên là “Những chuyện vụn vặt”, nghe cứ kiểu người yêu cũng là cái gì đấy nhỏ nhặt thôi ấy nhỉ. Chả phải đâu! Người yêu mình, cao hơn mét rưỡi, nặng gần năm chục ký – ai nghĩ là “nhỏ” thì có thể bảo bạn ấy tát cho một phát xem thế nào… Đùa vậy. Gọi là “Những chuyện vụn vặt” vì thật ra nó cũng chẳng có gì to tát. Giống như hôm nay, mình tranh thủ lúc nghỉ trưa ở công ty, chạy ra ngoài mua một cái dây buộc tóc nhỏ nhỏ, một cái thiệp nhỏ nhỏ, viết vài dòng nhỏ nhỏ, rồi cho vào một cái túi… to tướng (để tạo sự bất ngờ =)) ) rồi chiều mang về tặng cho bạn người yêu. Còn bạn ấy thì dành thời gian làm hộ mình bài tiểu luận cuối tuần mình nộp, ăn với mình bữa tối, rồi lại về nhà loay hoay với đủ thứ việc ở nhà… Suốt một năm qua, số ngày hai đứa không gặp nhau, chắc chỉ đếm trên hai bàn tay cộng thêm hai bàn chân, mà cũng có thể cộng thêm cả… răng nữa, mình chả để ý. Chỉ biết là cũng hay gặp nhau, ha...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.

Nhật ký nghỉ hè 2.2

Hình như là ở nhà được hơn tuần rồi, cũng chả để ý thời gian ngày tháng. Cả ngày chỉ nghĩ xem ăn gì, xem gì, chơi gì và quan trọng nhất là xem nên nằm ở đâu trong nhà cho thoải mái (nhà có võng, có xích đu, có ghế bập bênh, có đệm, có tràng kỉ đều đặt gối sẵn nằm rất thoải mái…). Tự thấy hổ thẹn vì đem sức trẻ của đất nước đặt ì ạch một chỗ cả ngày nghe nhạc ăn kem…  Hôm nay tự dưng nằm nghĩ vẩn vơ, lâu rồi không thơ thẩn gì, suốt ngày viết mấy cái chuyện vặt vặt nhảm nhảm hằng ngày, chả thấy đâu mây trời non nước tình yêu lãng mạn các kiểu. Nhớ có thời 2 ngày một bài văn, 3 ngày một bài thơ, năng suất chả kém gì gà công nghiệp, mà giờ đọc lại thấy cũng… hay phết! Chiều theo mẹ đi chợ. Không biết mọi người thế nào chứ mình ở nhà thanh niên đi làm đến nơi vẫn hay đi chợ với mẹ cho mẹ đỡ phải đi một mình buồn, với cả tranh thủ đi theo xem có đồ gì ăn ngon không… Cảm giác đi chợ với mẹ từ bé đến giờ vẫn thế, khác cái là giờ có bị mẹ bỏ quên ở chợ thì biết tự giác mà về chứ không phải...