Chuyển đến nội dung chính

Bản thân con người em đã là một sự đặc biệt

 1…2…3…4…5…6…7…

Thật lạ là note đầu tiên khai bút cho năm nay anh lại viêt tặng cho em. Không hẳn là tặng. Vì anh nghĩ sẽ không viết gì ý nghĩa trọng đại đâu. Anh chỉ muốn nói là em thật lạ. Và buồn cười. Như anh từng nói với em đấy, bản thân con người em đã là một sự đặc biệt. Thật khó để nói ra một cách cụ thể... Và mặc dù anh không nghĩ mình là một người diễn đạt tồi. Nhưng sự thực là anh đang viết rất lủng củng và không truyền tải được hết suy nghĩ của mình…

Ôi tự dưng lại nổi hứng đi bảo là viết gì cho em :( Đã nói thì phải làm thôi ^^ Viết nhảm cũng được nhỉ? Dù sao thì viết nhảm và spam hòm thư của anh cũng là việc ưa thích của em mà :))

Đêm nay thật là lạ. Tự dưng ngồi nghĩ vẩn vơ…

Anh không muốn đặt tên cho các mối quan hệ. Vì nếu không là gì thì sẽ không có gì để mất. Không tổn thương. Không buồn. Không mệt mỏi. Không gì hết…

Bình yên…

À… cảm ơn em vì bức tranh. Mặc dù do chút sơ suất em đã biến anh thành cục than đen nhưng anh vẫn thấy đẹp lắm…. “Có khi nào bình yên?”… Chẳng biết vô tình hay hữu ý, tự dưng tên tranh nó lại được đặt… như thế :))

Thôi kệ. Vui vẻ là được…

Dạo này khả năng viết lách của anh kém trầm trọng. Tự dưng lại nhớ cái câu: “The best way to get over a woman is to turn her into literature” (Henry Miller). Phải chăng đã qua rồi cái thời gian viết lách linh tinh của anh :( Như thế thì tiếc lắm :-

Tạm thế đã. 1h30 rồi. Đi ngủ. Bài khai bút mà lôm ca lôm côm. Chết thôi...

 

Hạ Long, ngày 26 tháng 1 năm 2012

Lạc Rang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Những chuyện vụn vặt

  Tặng em, vì những điều vụn vặt suốt 1 năm qua… Viết hẳn một bài tặng người yêu, lại đề tên là “Những chuyện vụn vặt”, nghe cứ kiểu người yêu cũng là cái gì đấy nhỏ nhặt thôi ấy nhỉ. Chả phải đâu! Người yêu mình, cao hơn mét rưỡi, nặng gần năm chục ký – ai nghĩ là “nhỏ” thì có thể bảo bạn ấy tát cho một phát xem thế nào… Đùa vậy. Gọi là “Những chuyện vụn vặt” vì thật ra nó cũng chẳng có gì to tát. Giống như hôm nay, mình tranh thủ lúc nghỉ trưa ở công ty, chạy ra ngoài mua một cái dây buộc tóc nhỏ nhỏ, một cái thiệp nhỏ nhỏ, viết vài dòng nhỏ nhỏ, rồi cho vào một cái túi… to tướng (để tạo sự bất ngờ =)) ) rồi chiều mang về tặng cho bạn người yêu. Còn bạn ấy thì dành thời gian làm hộ mình bài tiểu luận cuối tuần mình nộp, ăn với mình bữa tối, rồi lại về nhà loay hoay với đủ thứ việc ở nhà… Suốt một năm qua, số ngày hai đứa không gặp nhau, chắc chỉ đếm trên hai bàn tay cộng thêm hai bàn chân, mà cũng có thể cộng thêm cả… răng nữa, mình chả để ý. Chỉ biết là cũng hay gặp nhau, ha...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.

Nhật ký nghỉ hè 2.2

Hình như là ở nhà được hơn tuần rồi, cũng chả để ý thời gian ngày tháng. Cả ngày chỉ nghĩ xem ăn gì, xem gì, chơi gì và quan trọng nhất là xem nên nằm ở đâu trong nhà cho thoải mái (nhà có võng, có xích đu, có ghế bập bênh, có đệm, có tràng kỉ đều đặt gối sẵn nằm rất thoải mái…). Tự thấy hổ thẹn vì đem sức trẻ của đất nước đặt ì ạch một chỗ cả ngày nghe nhạc ăn kem…  Hôm nay tự dưng nằm nghĩ vẩn vơ, lâu rồi không thơ thẩn gì, suốt ngày viết mấy cái chuyện vặt vặt nhảm nhảm hằng ngày, chả thấy đâu mây trời non nước tình yêu lãng mạn các kiểu. Nhớ có thời 2 ngày một bài văn, 3 ngày một bài thơ, năng suất chả kém gì gà công nghiệp, mà giờ đọc lại thấy cũng… hay phết! Chiều theo mẹ đi chợ. Không biết mọi người thế nào chứ mình ở nhà thanh niên đi làm đến nơi vẫn hay đi chợ với mẹ cho mẹ đỡ phải đi một mình buồn, với cả tranh thủ đi theo xem có đồ gì ăn ngon không… Cảm giác đi chợ với mẹ từ bé đến giờ vẫn thế, khác cái là giờ có bị mẹ bỏ quên ở chợ thì biết tự giác mà về chứ không phải...