Chuyển đến nội dung chính

Chuyện ngày thường

Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ ai người eat Lạc Rang?

(tạm dịch là: Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa, thiên hạ có còn ai thích ăn lạc rang không?)

Hôm nay trong lúc ngồi chầu chực chờ ăn ở quán cơm đầu ngõ, anh tình cờ nhận ra quán chỉ có một mình anh (vì lúc đấy đã là 2h chiều). Quán vắng. Chỉ anh với cốc trà đá (tất nhiên không kể chủ quán). Anh cứ ngồi như thế, một tay bấm điện thoại một cách hờ hững… 92 tin nhắn trong hộp thư đến, của khoảng gần chục người, trong vòng 5 ngày trở lại đây… Bất giác anh muốn soạn một cái tin rồi gửi đại cho ai đấy… Nhưng chẳng biết gửi cho ai… À thôi thì gửi cho… cái bàn vậy… Anh cười. Lấy tay quệt ít nước bám ngoài cốc trà đá, anh viết nguệch ngoạc lên mặt bàn:

Trước không thấy người trước

Sau không thấy người sau

Ngẫm trời đất vô cùng

Thương mình rơi giọt lệ…

(Bốn câu thơ của Trần Tử Ngang – nhà thơ đời Đường)


Anh viết xong dòng cuối cùng thì dòng đầu tiên nước đã mờ đi hết… Cảm giác mình giống như một nhà thơ lỗi lạc, đứng trước khung cảnh hùng vĩ mà nâng chén rượu, vung cây bút, viết nên những dòng thơ mà con cháu đời sau khéo phải tạc vào vách đá… Sự thật thì anh đang ngồi giữa quán cơm rang vắng ngơ vắng ngắt, trước mặt là cốc trà đá với 1 phần trà, 1 phần đá và 8 phần nước máy, bát nước dùng đầy mì chính với mấy cọng hành lững lờ trôi; đĩa cơm rang khô cứng với một đống những thứ hổ lốn đúng như cái tên gọi Cơm rang thập cẩm… Và 4 câu thơ chẳng phải của anh được viết bằng nước đã mờ hết chỉ còn lại vết ngón tay anh quệt trên mặt bàn đầy những vết ố vàng của dầu mỡ, nước ngọt, tương ớt, xì dầu… Anh lại cười… Dạo này anh hay cười…

"...đứng trước khung cảnh hùng vĩ mà nâng chén rượu, vung cây bút..."
(tưởng tượng là như vậy)

Sau khi mất 30 nghìn cho bữa trưa thì anh lững thững đi bộ về. Vừa đi vừa ngắm cái đoạn ngõ mà ngày nào anh cũng đi qua. Và mặc dù đã tự dặn mình mua thuốc cảm uống nhưng anh vẫn đi một mạch về nhà. Thôi kệ. Để vài hôm nó tự khỏi. Trước giờ anh vẫn hay thế. Ốm đau gì mà không ai chăm thì cứ kệ nó rồi nó khỏi. Nhớ có lần anh bị đau bụng, 2 ngày liền, anh cũng tự nhủ để kệ nó rồi nó khỏi. Đến ngày thứ 3 anh đến bệnh viện thì người ta bảo để thêm hôm nữa thì vỡ ruột thừa mà chết rồi… Mà dù sao giờ anh cũng đã mổ, chả còn gì nữa mà phải sợ…

Anh bước vào căn phòng 13 mét vuông, tự hỏi mình làm gì bây giờ… Anh bật máy tính, lượn lờ trên mạng. Đọc những tin tức giật gân, những câu chuyện rẻ tiền, những bài báo lá cải, những dòng status đầy tâm trạng, những ghi chú đau thương đến chết… Anh cười. Cuộc sống của anh vẫn còn bình thường và bình lặng lắm… Rồi anh đọc được mấy dòng này: “Giới trẻ bây giờ, đi trên phố, có khi có cả những nụ hôn và những vòng tay âu yếm, xá gì một cái nắm tay anh nhỉ? Thế nhưng em chỉ cần một cái nắm tay, cái siết tay thật mạnh và ấm áp của anh.”. Anh chợt nhớ ra là đêm qua anh cũng nằm mơ thấy mình nắm tay một người, một người con gái, nhưng anh không nhớ rõ được là ai… Hình như không phải là một người anh đã quen thân từ lâu… Thôi kệ. Nếu không nhớ được chắc là chuyện không quan trọng…

Một buổi sáng bình thường, buổi chiều bình thường… Giờ có lẽ anh đi ngủ, tối còn phải đi học. Mà sao đầu óc cứ quay quay…

Anh cười. Mà cũng chả phải. Anh khẽ nhếch môi. Mơ hồ nhìn vệt nắng cuối cùng trôi qua cửa sổ…

Cảm giác thật lạ…

 

Hà Nội, ngày 10 tháng 11 năm 2011

Lạc Rang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Những chuyện vụn vặt

  Tặng em, vì những điều vụn vặt suốt 1 năm qua… Viết hẳn một bài tặng người yêu, lại đề tên là “Những chuyện vụn vặt”, nghe cứ kiểu người yêu cũng là cái gì đấy nhỏ nhặt thôi ấy nhỉ. Chả phải đâu! Người yêu mình, cao hơn mét rưỡi, nặng gần năm chục ký – ai nghĩ là “nhỏ” thì có thể bảo bạn ấy tát cho một phát xem thế nào… Đùa vậy. Gọi là “Những chuyện vụn vặt” vì thật ra nó cũng chẳng có gì to tát. Giống như hôm nay, mình tranh thủ lúc nghỉ trưa ở công ty, chạy ra ngoài mua một cái dây buộc tóc nhỏ nhỏ, một cái thiệp nhỏ nhỏ, viết vài dòng nhỏ nhỏ, rồi cho vào một cái túi… to tướng (để tạo sự bất ngờ =)) ) rồi chiều mang về tặng cho bạn người yêu. Còn bạn ấy thì dành thời gian làm hộ mình bài tiểu luận cuối tuần mình nộp, ăn với mình bữa tối, rồi lại về nhà loay hoay với đủ thứ việc ở nhà… Suốt một năm qua, số ngày hai đứa không gặp nhau, chắc chỉ đếm trên hai bàn tay cộng thêm hai bàn chân, mà cũng có thể cộng thêm cả… răng nữa, mình chả để ý. Chỉ biết là cũng hay gặp nhau, ha...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.

Nhật ký nghỉ hè 2.2

Hình như là ở nhà được hơn tuần rồi, cũng chả để ý thời gian ngày tháng. Cả ngày chỉ nghĩ xem ăn gì, xem gì, chơi gì và quan trọng nhất là xem nên nằm ở đâu trong nhà cho thoải mái (nhà có võng, có xích đu, có ghế bập bênh, có đệm, có tràng kỉ đều đặt gối sẵn nằm rất thoải mái…). Tự thấy hổ thẹn vì đem sức trẻ của đất nước đặt ì ạch một chỗ cả ngày nghe nhạc ăn kem…  Hôm nay tự dưng nằm nghĩ vẩn vơ, lâu rồi không thơ thẩn gì, suốt ngày viết mấy cái chuyện vặt vặt nhảm nhảm hằng ngày, chả thấy đâu mây trời non nước tình yêu lãng mạn các kiểu. Nhớ có thời 2 ngày một bài văn, 3 ngày một bài thơ, năng suất chả kém gì gà công nghiệp, mà giờ đọc lại thấy cũng… hay phết! Chiều theo mẹ đi chợ. Không biết mọi người thế nào chứ mình ở nhà thanh niên đi làm đến nơi vẫn hay đi chợ với mẹ cho mẹ đỡ phải đi một mình buồn, với cả tranh thủ đi theo xem có đồ gì ăn ngon không… Cảm giác đi chợ với mẹ từ bé đến giờ vẫn thế, khác cái là giờ có bị mẹ bỏ quên ở chợ thì biết tự giác mà về chứ không phải...