Chuyển đến nội dung chính

Lảm nhảm ngày 1 tháng 9


"Đưa người, ta không đưa qua sông 
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Bóng chiều không thẳm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?"

-Thâm Tâm-



Ngày 1 tháng 9 năm 2011, tình cờ anh đọc được mấy dòng thơ này, tình cờ anh ngồi nghĩ vẩn vơ vì tiết trời mùa thu quá "mát mẻ" khiến anh không thể nào ngủ cho được.

...

Anh ngồi online, vào facebook (dạo này anh lại hay dùng fb), anh đọc báo thấy toàn những tin giết người, cướp của, hiếp dâm... Tối qua mẹ anh gọi điện giọng rất lo lắng dặn anh đi đường phải cẩn thận, va chạm xe cộ phải xin lỗi ngay, đặc biệt là những bác đi xe có cốp to vì trong cốp có thể có Ỷ thiên kiếm hay Đồ long đao giấu sẵn mà anh thì rõ ràng là không biết  Hấp tinh đại pháp hay Đạn chỉ thần công gì rồi; mẹ còn dặn anh tiền nong đừng mang nhiều theo người, gặp bác nào "xin" thì cứ "bố thí" cho người ta, rồi về nhà mẹ mua cho cái ví mới, điện thoại mới... 

...

Nghĩ vẩn vơ về tình hình xã hội xem ra không có gì tích cực, anh quay ra nghĩ về tình hình bản thân, nhưng Đời không như là mơ (cái này là tên phim em ạ - có điều anh chưa xem bao giờ). Bản thân anh thì có gì đặc sắc? Anh nghĩ là chắc cũng có một vài điểm đặc sắc đấy, nhưng hiện giờ anh chẳng nghĩ ra điểm nào cả...

...

Quá uất ức trước nhân tình thế thái, anh lại nhớ đến Chí Phèo (tự dưng anh nhớ đến Chí Phèo mới lạ). Và thế là anh chạy ra ngõ mua ngay 1 chai... Sprite 1,5 lít (loại nước màu trắng uống vào cũng hơi cay cay em ạ) và 2 ngàn đá. Và thế là anh trở thành như Chí Phèo. Anh vừa ngồi vừa chửi. Lần đầu tiên, uống sprite rồi anh chửi.

Bắt đầu chửi  trời: MK! Trời đất gì mà nóng thế >"< Rồi anh chửi đời: MK! Lắm thằng giết người đâm chém điên loạn thế >"< Tức mình anh chửi chính cái bản thân không có gì đặc sắc của mình: MK!... À nhưng mà anh có say đâu, sao lại tự chửi mình như thế :| Nên thôi, anh tự trừ mình ra :-"

...

Đấy. Anh cứ ngồi uống Sprite rồi nghĩ vẩn vơ như thế. Nhưng quái thật, càng uống vào anh lại càng tỉnh !?

Tiếng xe cộ ngoài kia ồn ào quá! Có tiếng chửi nhau của ông già hàng xóm với mấy bà đồng nát ("mày cân thế này thì &%$# à?"). Tiếng kẻng xe rác leng keng lẫn với tiếng người đi chợ. Những tiếng quen thuộc ấy hôm nào chả có.  Nhưng hôm nay anh mới nghe thấy nó tạp nham như thế... Chao ôi là buồn!

...

Anh tự nhận thấy rằng mình có khi còn buồn thê thảm hơn Chí Phèo. Vì sau khi nốc hết 1,5 lít hóa chất nhiều CO2 và đường hóa học mà vẫn không thể say được thì anh bắt đầu thấy cồn cào gan ruột.  Và khốn nạn cho anh là không có cô Tấm nào nấu cháo hành cho anh cả (thật ra thì Thị Nở cũng chả có nhưng vì để bõ công hi vọng nên anh sẽ ước có cô Tấm nấu cháo cho anh :">). Nhưng anh là một con người nghị lực :-> Dù hoàn cảnh của anh có phần thê thảm hơn anh Chí, nhưng tinh thần của anh thì không thể nào lay chuyển được, anh không vác dao đi đâm ai cả, cũng không gào lên "Ai cho tao lương thiện?" (vì bản thân anh tự thấy mình tương đối là lương thiện rồi :"> ).

...

Anh đứng dậy. Xuống nhà. Mở cửa. Mở cổng. Đi ra ngõ. Rẽ trái. Mua 1 gói mì tôm khoai tây Omachi nước sốt bò hầm giá 6k. Rồi anh về.

...

Không cháo hành. Không Thị Nở. Không cô Tấm. Không bế tắc. Không mâu thuẫn giai cấp. Không văn học hiện thực. Không đâm chém. Không cái lò gạch...

...

Không em.

...

Chỉ có anh ngâm mì tôm Omachi và gõ máy tính lạch xạch trong một ngày với anh là đặc biệt: Ngày 1.9...

...

...Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực!

...Em thà coi như hơi rượu say...

                                (Tống biệt hành - 1940)

 

Hà Nội, ngày 1 tháng 9 năm 2011

Lạc Rang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Những chuyện vụn vặt

  Tặng em, vì những điều vụn vặt suốt 1 năm qua… Viết hẳn một bài tặng người yêu, lại đề tên là “Những chuyện vụn vặt”, nghe cứ kiểu người yêu cũng là cái gì đấy nhỏ nhặt thôi ấy nhỉ. Chả phải đâu! Người yêu mình, cao hơn mét rưỡi, nặng gần năm chục ký – ai nghĩ là “nhỏ” thì có thể bảo bạn ấy tát cho một phát xem thế nào… Đùa vậy. Gọi là “Những chuyện vụn vặt” vì thật ra nó cũng chẳng có gì to tát. Giống như hôm nay, mình tranh thủ lúc nghỉ trưa ở công ty, chạy ra ngoài mua một cái dây buộc tóc nhỏ nhỏ, một cái thiệp nhỏ nhỏ, viết vài dòng nhỏ nhỏ, rồi cho vào một cái túi… to tướng (để tạo sự bất ngờ =)) ) rồi chiều mang về tặng cho bạn người yêu. Còn bạn ấy thì dành thời gian làm hộ mình bài tiểu luận cuối tuần mình nộp, ăn với mình bữa tối, rồi lại về nhà loay hoay với đủ thứ việc ở nhà… Suốt một năm qua, số ngày hai đứa không gặp nhau, chắc chỉ đếm trên hai bàn tay cộng thêm hai bàn chân, mà cũng có thể cộng thêm cả… răng nữa, mình chả để ý. Chỉ biết là cũng hay gặp nhau, ha...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.

Nhật ký nghỉ hè 2.2

Hình như là ở nhà được hơn tuần rồi, cũng chả để ý thời gian ngày tháng. Cả ngày chỉ nghĩ xem ăn gì, xem gì, chơi gì và quan trọng nhất là xem nên nằm ở đâu trong nhà cho thoải mái (nhà có võng, có xích đu, có ghế bập bênh, có đệm, có tràng kỉ đều đặt gối sẵn nằm rất thoải mái…). Tự thấy hổ thẹn vì đem sức trẻ của đất nước đặt ì ạch một chỗ cả ngày nghe nhạc ăn kem…  Hôm nay tự dưng nằm nghĩ vẩn vơ, lâu rồi không thơ thẩn gì, suốt ngày viết mấy cái chuyện vặt vặt nhảm nhảm hằng ngày, chả thấy đâu mây trời non nước tình yêu lãng mạn các kiểu. Nhớ có thời 2 ngày một bài văn, 3 ngày một bài thơ, năng suất chả kém gì gà công nghiệp, mà giờ đọc lại thấy cũng… hay phết! Chiều theo mẹ đi chợ. Không biết mọi người thế nào chứ mình ở nhà thanh niên đi làm đến nơi vẫn hay đi chợ với mẹ cho mẹ đỡ phải đi một mình buồn, với cả tranh thủ đi theo xem có đồ gì ăn ngon không… Cảm giác đi chợ với mẹ từ bé đến giờ vẫn thế, khác cái là giờ có bị mẹ bỏ quên ở chợ thì biết tự giác mà về chứ không phải...