Nhật ký nghỉ hè 10
Chẳng hiểu sao anh lại mỉm cười Trong cái cảnh lẽ ra là nên khóc… … Thế là hắn có vợ… Hắn có vợ khéo còn bất ngờ hơn chuyện anh Tràng nhặt được vợ và ly kì hơn chuyện Chí Phèo ở bờ sông đêm trăng sáng. Ừ. Nói chung là tự dưng hắn có vợ. Vợ hắn – chẳng phải người yêu hắn, cũng chẳng phải người hắn yêu. Cái trò chơi vợ chồng ấy xuất phát từ cái kiểu cười cợt đong đưa vô tội vạ của hắn. Ngày xưa hắn thấy mấy đôi yêu nhau hay mấy đứa con gái gọi nhau là vợ chồng hắn buồn cười lắm, nghe cứ kinh kinh. Ngày ít xưa hơn 1 chút, hắn có người yêu, hắn thỉnh thoảng cũng gọi người yêu hắn là vợ, ít thôi, hắn cũng thấy ngại ngại. Ngày ít xưa hơn chút nữa, hắn thấy cái chuyện vợ chồng ấy nó cũng là một trò chơi thôi. Mà đã là trò chơi, thì cứ chơi sao cho vui là được… …Ngày hôm nay, vợ hắn ôm hắn khóc dưới một trời mưa tầm tã… (Nghe lãng mạn như phim Hàn ấy nhỉ ?)… Còn hắn ngồi vắt chân cắn hạt hướng dương, ăn lạc rang húng lìu, uống bia và tán phét với vài người bạn xung quanh, thỉnh thoảng gạt gạt ...